Nguồn từ
http://nhatky.nameLúc bé, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay. Lúc
bé, tưởng thành người lớn là lớn, bây giờ đã thấy có nhiều người đã lớn
mà vẫn chưa thành người lớn, và đến khi thật sự thành người lớn thì
người ta sẽ biết không bao giờ bé trở lại được. Lúc bé,
tưởng đóng đinh thì đóng đinh, không thích thì là có thể nhổ, bây giờ
cảm nhận được đinh có thể nhổ nhưng vết sâu vẫn còn. Lúc
bé, tưởng mình có thể thay đổi cá thế giới, giờ thấy được ngay cả 1
người còn chẳng có khả năng thay đổi. Có chăng, vẫn chỉ là tự thay đổi
mình. Lúc bé, cứ thích trở thành người phụ nữ phức tạp,
tưởng thế là hay lắm. Giờ phức tạp đến độ không hiểu nổi mình, mới giật
mình muốn trở thành một cô gái đơn giản, mà cũng chẳng được nữa rồi. Lúc
bé, tưởng yêu một người thì dễ, quên một người mới khó. Giờ thấy mình
quên đi nhiều người cũng dễ dàng, nhưng để yêu, mới khó làm sao. Lúc
bé, thích định nghĩa về tình yêu, tình yêu là X, là Y, là A,B,C,D; bây
giờ lớn lại cuống cuồng, vì hoang mang, không biết tình yêu thật sự là
gì cả . Lúc bé tưởng tượng rất nhiếu, và giờ đây khi lớn lên mới nhận ra chuyện cổ tích không bao giờ có thật. Lúc
bé, vẫn nghĩ rằng tình yêu là mãi mãi, tình yêu là thứ quan trọng nhất
trong cuộc đời. Giờ thì biết yêu đến đó, rồi đi đó, như mưa bóng mây,
hay dù có như chớp bể mưa nguồn thì cũng vậy, có đó rồi mất đó. Và thật
sự cũng chẳng biết thứ gì là quan trọng nhất Lúc bé, tưởng ta lớn lắm. Giờ mới biết, nhìn lại ta ngây ngô biết chừng nào. ..... Còn bạn thì sao? Bạn nhận ra được những giá trị nào thay đổi trong cuộc sống từ quá khứ tới hiện tại của mình?