Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Top posters
Admin (1132)
NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_lcapNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Voting_barNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_rcap 
duyhamburger (1019)
NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_lcapNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Voting_barNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_rcap 
zombie1995 (540)
NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_lcapNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Voting_barNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_rcap 
matrix-illusion (344)
NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_lcapNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Voting_barNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_rcap 
nguyenphuocquitai (204)
NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_lcapNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Voting_barNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_rcap 
Lét Xì Mái Ô (156)
NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_lcapNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Voting_barNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_rcap 
Lucy Lu (150)
NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_lcapNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Voting_barNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_rcap 
Lyd (136)
NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_lcapNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Voting_barNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_rcap 
vinhtien00 (131)
NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_lcapNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Voting_barNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_rcap 
Insomniac (116)
NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_lcapNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Voting_barNGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Vote_rcap 
Similar topics
[b]
Bài gửiNgười gửiThời gian
Đoán chư~ viêt' tăt' NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Master18/11/2013, 20:55
Vote áo lớp NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Master10/11/2013, 19:05
Hội "Khinh bỉ trong im lặng" NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Master10/11/2013, 19:05
Nhớ :) NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Master10/11/2013, 19:02
10A1( tin) các couple dính ngựa...=)) NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Master10/11/2013, 18:59
clip gala music của lớp 10A1 NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Master10/11/2013, 18:56
clip đặc biệt lớp 10A1( only mem 10A1) NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Master10/11/2013, 18:56
Dzô đêy kê~ chiện đê mi' pạn ^^ NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Master10/11/2013, 18:50
Nều...thi` !!! NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Master10/11/2013, 18:50
[Game] Nối tên bài hát NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Master10/11/2013, 18:48
Game: nối chữ tiếng anh NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Master10/11/2013, 18:47
Hồi Sinh forum NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Master10/11/2013, 18:44

Share | 
 

 NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Lyd
Moderator
Moderator
Lyd

Posts : 136
Points : 99203
Reputation : 4
Join date : 07/10/2010
Age : 28
Đến từ : VN

NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Empty
Bài gửiTiêu đề: NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO   NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Icon_minitime15/12/2010, 19:42

Một đất nước chưa thấy trên bản đồ,một thành phố với cái tên lạ, 1 ngôi nhà trong mơ, 1 ngôi trường hoànhảo, và ngay cả những cái tên rất vui tai. Cũng đừng lạ, vì tất cả chỉlà tưởng tượng trong một xứ sở hoàn toàn khác, chỉ có con người, tìnhbạn, tình yêu là cái có thật…

CHƯƠNG 1: CHOÁNG NHIỀU TẬP
DuDu thất thểu dựa vào gốc cây gần đó khi nó vừa bước xuống xe. Đoạnđường 2 tiếng đồng hồ đã làm cho nó mệt mỏi, hoa mắt, choáng váng vàsay xe. Từ vùng quê xa xôi, chuyến xe mang nó đến thành thị, nơi màkhông có đến một người thân, một người bạn, không có một cánh đồng,không có lấy 1 người …ăn mặc nhà quê như nó.

Bước qua tuổi 16, Du Du trở thành một cô gái…không đẹp, nhưng khuôn mặtDu Du luôn được mọi người ngắm thật lâu không chán, bởi trong đó có cáigì đó rất gần gũi, hiền lành, dễ mến. Ánh mắt không to tròn, sắc sảo,nhưng ẩn trong đó luôn là một sức sống mãnh liệt, và luôn tíu tít, kếthợp cùng với nụ cười xinh như hoa của nó. Làn da rám nắng, mái tóc rễtre, vì thường phải phụ bố mẹ làm việc trên đồng, Du Du được mọi ngườitrong làng yêu mến vì tính tốt bụng và luôn yêu đời của mình. Sinh ratrong gia đình nông dân, bố mẹ nó thuê một mẩu đất tại quê nhà Đum Chađể trồng trọt. Trong vùng, mọi người cũng thuê đất của chung một “địachủ” để tự do trồng thứ mình muốn, hoặc chăn nuôi, đào ao, miễn saohằng năm phải trả tiền thuê. Ông chủ của vùng đất rộng lớn ấy, nghe đâuđang có kế hoạch xây dựng công ty chi nhánh trên mảnh đất này, thìkhông may bị tai nạn qua đời. Dân trong vùng không biết nên vui hay nênbuồn cho ông. Vì nếu xây nhà máy, lấy lại mảnh đất, thì nông dân trongvùng không biết làm gì để sống, nhưng một số người lớp trẻ lại chorằng: nếu có nhà máy, họ sẽ không phải nối nghề nông nữa, mà trở thànhnhững công nhân năng động của một thành phố tương lai.


Gia đình Du Du không quan tâm đến chuyện đó lắm, chỉ biết rằng, 2 nămliền họ đều bị thất mùa.Thiếu tiền thuê đất đã 2 năm, nợ chồng nợ, màtính đến đời con của Du Du may ra mới trả nổi, nếu cứ tiếp tục nối nghềtrồng trọt này. Người chủ miếng đất coi bộ giàu có, và cũng “lắm” lòngtừ bi, đã cho gia đình nó nợ tiền thuê đất đến 2 năm, mà cũng không dồnép mấy, vì có lẽ đó cũng chỉ là số nhỏ trong số tiền mà họ thu được.Nhưng cho nợ mãi cũng không được, vì những người xung quanh sẽ dựa vàođó mà xin khất tiền thuê, rốt cuộc họ đòi lại mảnh đất. Du Du thấy sựkhó khăn của cha mẹ mà đau lòng lắm, nó đến gặp người quản lý của khuđất, và xin họ cho gia đình thêm một cơ hội, sẽ cố gắng cải tạo giốngcây trồng và để không bị thất mùa nữa, Du Du tình nguyện đến nhà người“địa chủ” để làm thuê, coi như là thế chấp, sẽ trả nợ dần cho bố mẹ,nếu tiếp tục năm nay thất mùa, thì Du Du sẽ làm ở đó… suốt đời. Vàingày sau, Du Du nhận được tin người quản lý là bà chủ đã đồng ý để nólàm người giúp việc. Và được biết Du Du chỉ mới 16 tuổi mà đã có ý giúpgia đình, bà chủ sẽ cho Du Du vừa đi học, vừa làm người phụ việc, tiềncông sẽ trừ dần vào nợ, phần đất tiếp tục cho thuê một năm xem có cơhội vụ mùa năm sau không? Niềm vui không tả nổi, Du Du báo tin cho bamẹ và báo rằng sẽ đến nhà bà chủ vào ngày mai, ba mẹ nó vui mừng, nhưngnụ cười đầy gượng gạo, và cho đến bây giờ Du Du mới biết, bà chủ mẩuđất vùng này không sống ở đây mà là ở thành thị, thành phố đầy giàusang Chu Rung…CHOÁNG TẬP 1!


Du Du xách chiếc balo đựng vài bộ quần áo, và một số vật dụng cần thiếtđi trên vỉa hè để tìm địa chỉ nhà bà chủ, không dám hỏi han nhiều vì sợngười ta khinh miệt cái giọng nhà quê của nó, với lại mới chỉ 6g30sáng. Bụng đói meo, trống rỗng, không dám ăn gì nhiều, vì số tiền dằntúi ba mẹ cho chẳng còn bao nhiêu. Cuối cùng Du Du cũng kiếm ra khu nhàcủa địa chỉ trên, khu biệt thự Itê.

Choáng ngợp trước những gì trước mặt, khu biệt thự nằm riêng biệt, cómột cái cổng to để vào các khu nhà bên trong, một khu cao cấp, sangtrọng đến cả đến nhựa đường vào khu ấy, hai bên là hai hàng cây kiểngvô cùng thoáng mát. Cái miệng nó há hốc trước những căn nhà kín cổngcao tường, muôn màu muôn vẻ, theo đủ loại kiến trúc, đẹp lộng lẫy kiêusa, nhiều màu sắc như lâu đài cổ tích, cổ kính như cung điện…Cũng may,mới sáng sớm, chưa có ai ra khỏi nhà, nên chưa ai phát hiện ra một đứanhà quê như nó lại “cả gan” lang thang trong khu đại gia này, khôngkhéo có còi báo động tống nó ngay vào ngục không chừng. Nghĩ đến đó,ngó rảo bước tìm nhanh ngôi nhà của bà chủ.

Cánh cổng đen kiên cố cao vời vợi, mang biển số mà nó cần tìm: Biệt thựINNO Gia. Cái cổng này cao chắc phải gấp 3 lần Du Du, không cho nó nhìnthấu bất cứ thứ gì bên trong. Có lẽ phải ra xa 9, 10 mét thì may ra mớicó thể nhìn vượt cái cổng cao cao mà thấy được cái chóp của tòa nhà. Nóthò tay định bấm vào cái chuông cửa, nhưng lòng thắt lại…

“Dạ em là người làm mới”, không được, “Dạ em mới từ Đum Cha lên”, khôngđược,..nó đang cố diễn thử cách giới thiệu, rồi nó chợt nghĩ, có khikhông ai trong nhà này được thông báo là có một người làm mới, rồi cókhi họ không mở cửa gì hết, rồi không được báo là có osin mới, rồi…nhầmnhà, bởi vì cái tin mà nó đi làm chẳng có gì là to lớn mà bắt mọi ngườiphải biết, rồi nó phải làm gì nếu họ không cho nó vào, nó không có chỗđể đi, không có tiền đi xe trở lại về nhà, không có biết ai trong cáithành phố này,…Bao nhiêu là điềm xấu tuôn ra trong đầu nó, ngón tay rụtra rồi lại rụt vào, cuối cùng nó hít thật sâu, ấn vào cái chuông cửa.Có một giọng nói vang lên trong thiết bị điện tử gắn ở cửa hỏi tên nó.

- Dạ, em tên là Ling Du Du ạ!
- Mời vào! Giọng nói lạnh lùng bên kia đáp.

Cánh cửa tự động bật mở, nhẹ nhàng hơn nó tưởng, nó nhún vai thở dàirồi thì thầm: “Vậy mà tốn thời gian suy nghĩ nãy giờ”. Nó chậm rãi bướcvào.


Du Du không biết hành động của nó nãy giờ đã được quan sát đầy thú vịbới một cặp mắt trẻ đầy sức sống trong nắng sớm, đợi Du Du đã vào nhàrồi, đôi giày thể thao của người lạ mặt mới rảo bước chạy tiếp với mộtnụ cười như bắt gặp cái gì hay lắm, đôi chân chạy đều về phía căn biệtthự cách đó không xa, biệt thự Kasumi.

Đằng sau cái tấm sắt đồ sộ 4 mét kia (nó đoán vậy) là một lối đi, lótđầy những viên sỏi tròn trịa, 2 bên là hai hàng cây to cao nhưng đượctỉa tót kĩ càng, nó giật thót khi thấy ông lão làm vườn đang cầm cáikéo to tỉa cành quay sang nhìn nó, ánh mắt lạnh lùng, không phải cáitrìu mến mà người già thường hay dành cho trẻ con như ở quê nó. Nó cúigằm, đi theo lối đường sỏi không dám ngước lên lấy 1 giây. Con đườngdài hơn nó tưởng tượng, nhưng vì có rất nhiều cây, nhiều hoa xungquanh, nên rất mát, nó tưởng tượng như đang đi trong công viên cây xanhquốc gia, toàn những giống cây trồng lạ, quý hiếm, bất chợt Du Du nhìnthẳng về phía trước…CHOÁNG TẬP 2!

Ngôi nhà…à không lâu đài…à không cung điện hiện ra trước mặt nó, vừa cổkính, vừa hiện đại, những tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua ngôinhà mờ ảo, trông kì bí và uy lực đến khó tả. INNO Gia là một cái gì đócó khả năng làm cho con người á khẩu, như nó bây giờ. Ôi không còn từngữ nào có thể mô tả vẻ tráng lệ của nó, phía ngoài ngôi nhà như đượcdát bởi một thứ đá đầy ma lực, nó sáng bóng, lấp lánh, nhưng cũng khôngkém phấn đáng sợ. INNO đẹp hơn hẳn các căn biệt thự xung quanh mà nãygiờ nó quan sát.Tự dưng nó ao ước bố mẹ và anh nó được thấy 1 vẻ đẹptoàn mĩ như vậy mà có lẽ cả đời người nông dân sẽ không được thấy.Tuyệt vời quá! Nó thì thầm, mà nó đâu biết rằng, cũng tại đây, biết baođiều sắp xảy ra với một cô bé nhà quê như nó…

Một chị giúp việc, mặc đồng phục hẳn hoi, là một bộ đầm, có cái yếmtrắng phía trước, đầu tóc được búi gọn và được buộc bởi một cái nơ màutrắng trên đầu, tiệp với cái yếm phía trước, trông chị xinh xắn, trắngtrẻo, chỉ có điều…ánh mắt vô cùng băng giá, chị bảo dẫn nó đi gặp bàchủ, nó có vẻ hớn hở hơn, nó muốn gặp con người tốt bụng ấy để nóitiếng cảm ơn, đã cho gia đình nó nhiều cơ hội. Bà chủ có lẽ thích khôngkhí buổi sáng sớm nên mới dậy sớm và ra vườn sau ngồi tắm nắng. Nó rónrén đi theo chị ra khuôn viên sau nhà. Một lần nữa, nó choáng ngợptrước vẻ đẹp của INNO, 1 cái hồ bơi rộng, làn nước xanh trong, lấp lánhnhững tia nắng đang rọi xuống, có 1 người đang chăm sóc hồ nước, vàingười đang cắt tỉa cây cối vườn sau, và không ai ngước lên nhìn nó. Bâygiờ cũng bớt đi phần nào nghi vấn là tại sao bà chủ lại chấp nhận dễdàng thêm một người làm nữa, vì ở trong tòa nhà này, có tuyển thêm 10người nữa cũng vẫn thấy khối việc để làm, mà có khi chẳng thể nào gặpnhau nữa vì INNO quá rộng.

Bà chủ đội chiếc nón rộng vành, đeo mắt kính râm, đang ngồi sưởi nắngcạnh hồ bơi, xung quanh bà có sẵn 2 chị đang sẵn sàng phục vụ, và có cảmột ông mặc đồ comple lịch lãm đứng nghiêm nghị bên cạnh. Nó mong sao,dưới cặp kính đen kia là một đôi mắt nhân từ, để xua tan đi cái khôngkhí ảm đạm của những người nó gặp từ sáng đến giờ. Nhưng trái lại vớinhững gì nó nghĩ, bà chủ nhà tháo cặp mắt kính ra, để lộ khuôn mặt cònlạnh lùng hơn gia nhân của bà gấp bội, ánh mắt sắc như lưỡi dao quaysang nhìn nó, làm nó không thể thốt ra những lời đã chuẩn bị từ trước.Giọng nói của bà đầy uy lực và dứt khoát:

- Mỗi tháng lương sẽ được trừ dần vào nợ của gia đình cô, cô vẫn sẽ cótiền tiêu vặt, học phí ở trường sẽ hoàn toàn được tài trợ. Bây giờ quảngia Pix sẽ giao công việc cho cô.


Nói rồi, bà INNO đeo mắt kiếng đen lại và tiếp tục tắm nắng. Nó sững sờtrước người đàn bà đầy uy quyền này. Mà cũng đúng thôi, có như vậy, bàta mới có thể là trụ cột của gia đình sau cái chết của ông chồng, vàbây giờ là chủ tịch tập đoàn INNO. Du Du nghe tiếng quản gia Pix bảorằng theo sau ông ta, nó đi theo như một cái máy, chợt thấy mình quênbẳn điều gì, nó quay đầu lại, cúi xuống trước người đàn bà:

- Gia đình cháu rất cảm ơn bà chủ ạ!

Ông Pix là một người quản gia tóc muối tiêu, nhưng không phải đã giàthì nhìn ông sẽ đôn hậu, vẫn là 2 chữ: “lạnh lùng” dành cho những conngười kì quặc trong ngôi nhà này. Vị quản gia đưa nó vào trong tòa nhàchính, cũng y như vẻ ngoài của nó, INNO cổ kính, sang trọng, tất cảđược trải thảm bằng thứ thảm rất êm và dễ chịu. Nó tưởng chừng như từngđồ vật, từ cái đồng hồ, cái bình hoa cũng có giá trị bằng mảnh đất nhànó. Du Du bước đi khẽ khàng, thận trọng từng bước để chắc rằng khôngđánh đổ bất cứ thứ gì trong nhà. Pix vừa nói, vừa hướng dẫn cho nó lốiđi trong nhà và những luật lệ nơi đây, cũng không có gì là quá khắt khe:

- Cô sẽ lo phần dọn dẹp tầng trên, phòng của Thiên Tư và Thiên Tứ, lấynhững thứ cần giặt giũ đến phòng giặt, dọn dẹp và lau chùi cả hànhlang. Cô có thể làm sau khi đi học về.

- Dạ, cháu nắm rồi ạ!

Quản gia Pix dùng từ “cô” làm cho nó thấy xa lạ quá, ông dẫn nó đi sâura sau, đi đến một dãy khuất đằng sau, nằm tách biệt với khu nhà chính,có rất nhìu phòng nhỏ, dành cho nhân viên.

- Đây là phòng của cô, cô xếp đồ, dọn dẹp rồi bắt đầu ngay công việccủa mình, lên đánh thức Thiên Tư và Thiên Tứ dậy ăn sáng và đem đồ củahọ đi giặt. Còn có điều gì thắc mắc thì cứ hỏi tôi.

Nói rồi vị quản gia đi khỏi, Du Du nhìn căn phòng nho nhỏ, nhưng đầy đủgiường, tủ và rất sạch sẽ. Sau khi dọn dẹp phòng xong, thay bộ đồ đồngphục ôsin, nó hít thật sâu, và bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên: đánh thứcThiên Tư và Thiên Tứ, 2 cô bé con bà chủ, nó nghĩ, may ra nó sẽ tìmthấy nụ cười, hoặc sự thân thiện từ 2 cô bé này thì sao, nó đứng lên,nắm 2 nắm đấm dằn xuống: Cố lên! Cố lên Du Du!


Đi về phía sảnh chính, nó thấy một chị đang lau chùi phòng khách, cũngchẳng mảy may cho nó một nụ cười, mặc dù nó ra sức báo hiệu cho chịbiết là nó đang chào chị. Nó bước lên những bậc thang lát đá sáng bóngcủa tòa nhà, nó quyết định, sẽ phải tạo không khí cho tòa nhà này, phảinăng động, phải đánh thức niềm vui của những con người lạnh lùng, màbắt đầu là từ 2 cô bé: INNO Thiên Tư và INNO Thiên Tứ.

Cửa phòng ghi một bảng chữ to : THIÊN TƯ, nó gõ cửa gọi, nhưng mãi côbé vẫn không lên tiếng, nó mở cửa bước vào. Căn phòng khá rộng, và đượctrang trí cũng rất “cứng nhắt”, ngoại trừ việc trang thiết bị là đồ caocấp. Nó tiến về phía bàn học, dựng lên tấm hình đã bị úp xuống. Một côbé rất đẹp, nụ cười tươi như hoa. Thiên Tư trông dịu dàng và đầy thiệncảm, tuy hơi có vẻ già dặn. Bên cạnh cô bé khoác tay lên một anh chàngkhá điển trai, đang cười tươi không kém. Nó tiến lại ngồi bên mépgiường, tấm chăn che kín mít, cô bé đang cuộn mình ngủ nướng trongchăn. Du Du vỗ vỗ vào mông, vị trí theo nó phỏng đoán, vì thấy tròntròn chu ra, ắt hẳn là mông:

- Dậy đi nào cô bé, sáng bảnh mắt rồi, đừng ngủ nữa!

Du Du đứng dậy, đi về phía cửa sổ đối diện giường ngủ, khổ sở kéo tấmrèm che 2 cánh cửa sổ cao ơi là cao, gần bằng chiều cao cả căn phòng,để ánh sáng bắt đầu lọt vào, với ánh sáng đầy sức sống này, nó tin rằngcô bé sẽ không chịu nổi vì chiếu thẳng ngay vào giường và sẽ tỉnh dậythôi. Quả thật vậy, từ trong chăn bắt đầu lay động, cô bé bắt đầu lồmcồm bò ra, vén cái chăn, nheo mắt nhìn về phía Du Du:

- Ai mà chơi kì cục vậy?
- Á
- Á

Chỉ có tiếng la thất thanh rất dài và thay phiên nhau của 2 người vì … giật mình. CHOẮNG TẬP 3!

- Cô có im đi ngay không, không thì mọi người sẽ lên đây h ết bây giờ.

Du Du lắp bắp:

- Thiên Tư không phải là…là…con gái hả?
- Câu đó chẳng khác nào nói “ Con trai không phải là con gái hả?” Đứa con trai tỉnh queo trả lời.

Du Du đứng im há hốc mồm. Mà đúng rồi, từ nãy đến giờ là do nó nghĩ,chứ có ai cấm cái tên Thiên Tư là của con trai đâu. Nó chợt nhớ đến đứacon trai trong tấm hình, đích thị là tên này. Đang mải mê suy nghĩ, nóquên rằng mình đang nhìn chằm chằm vào Thiên Tư. Đôi mắt to tròn, nằmdưới hàng chân mày đậm, đôi mắt long lanh nhưng đầy lạnh lùng và ubuồn, y hệt như bà INNO. Vầng trán cao, mái tóc bồng bềnh, với cái máiche khuất một nửa, trông lãng tử vô cùng, vành tai đeo một cái bông taisáng lóa cả mắt, và cả nụ cười với chiếc răng khểnh mà nó trông thấytrong tấm hình nữa chứ…Nói tóm lại là một chàng trai khá hoàn hảo,ngoại trừ…ngoại trừ…hắn ta đang cởi trần, và quấn quanh mình bởi mộtchiếc chăn mỏng, mà trước đó Du Du còn vỗ vỗ vào cái mông nữa chứ. Liệurằng dưới lớp chăn kia, hắn ta có mặc quần hay không? Nghĩ đến đây, DuDu chợt giật mình, và lại hét toáng lên á á, chạy ra cửa.

- Này nhà quê, cô làm cái quái gì vậy?

Nó chợt ngưng la ó, và nhớ lại nhiệm vụ của mình, không quay đầu lại, nó cố tỏ ra bình tĩnh:

- Tôi là người làm mới, anh có đồ gì cần giặt thì để ra ngoài cho tôi, và anh mau dậy, bữa sáng đã sẵn sàng.

Nói rồi, nó phóng nhanh ra ngoài, để lại tiếng đóng cửa cái rầm. Đứacon trai cau mày, sau đó lắc đầu, nhếch mép cười: “Đồ nhà quê”. Kéo rạptấm chăn ra, thân hình to cao, vạm vớ, cùng chiếc quần sooc hàng hiệuđi vào phòng tắm…

Du Du kịp lấy lại bình tĩnh và đi tiếp trên hành lang về phía phòngThiên Tứ. Cái tên này cũng khó đoán là con trai hay con gái lắm, nóphải cẩn thận mới được, cứ chuẩn bị tinh thần trước, con gái hay contrai thì cũng không sợ nữa, cú choáng lúc nãy đã làm Du Du vững vànghơn. Nó hít một hơi thật sâu và gõ cửa phòng có bảng chữ THIÊN TỨ,không như lần trước phải gõ thật lâu, lần này núm cửa xoay sau khi nógõ vài cái, cho biết chủ nhân căn phòng đã dậy, nó hít hơi thật sâu đểtìm kiếm một ánh mắt dịu dàng hơn những người từ đầu đến giờ nó gặp.Cái bóng sau cánh cửa từ từ xuất hiện, cánh cửa từ từ hé mở, nó ngướcnhìn lên và…


Á…Á…Á… Chỉ còn thấy xung quanh mình một màu đen, nó mơ màng về những cơn ác mộng trong căn nhà này. CHOÁNG TẬP 4!
Về Đầu Trang Go down
Lyd
Moderator
Moderator
Lyd

Posts : 136
Points : 99203
Reputation : 4
Join date : 07/10/2010
Age : 28
Đến từ : VN

NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO   NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Icon_minitime15/12/2010, 19:51

CHƯƠNG 2: ANH EM SINH ĐÔI – HOTBOY
Du Du được đặt ở trên chiếc ghế dài ở phòng khách lúc nào không biết, nó mơ màng nghe cuộc đối thoại của những người xung quanh.
- Trời đất! Ngất xỉu vì thấy một đứa con trai à? Lúc vào phòng em, côta cũng hét toáng lên vì tưởng phòng em là phòng con gái, mà sao khôngđến nỗi xỉu như khi qua phòng anh như vậy?
- Anh nghĩ cô ta xỉu vì thấy anh…giống em.
- Đúng là đồ nhà quê, chưa từng thấy anh em sinh đôi bao giờ à.
Nghe 3 tiếng “đồ nhà quê”, Du Du đoán chắc là giọng nói của tên ThiênTư, ăn nói thì cộc lốc, khó ưa. Còn người kia, nó đâu ngờ lại là anh emsinh đôi, giống nhau y hệt, nó bị ngộp vì quá bất ngờ vì thấy một ThiênTư thứ 2 trong phòng, điều mà chắc chắn không bao giờ đoán được, vàkhông bao giờ chuẩn bị tinh thần được, mọi thứ suy đoán về căn nhà nàyđều đi theo một hướng hoàn toàn khác và hoàn toàn oái oăm. Có lẽ vì thếmà nó ngất xỉu, điều mà trước đây chưa bao giờ xảy đến với nó.
Nó hé mắt từ từ, thấy mờ mờ ông quản gia và một chị giúp việc và 2chàng trai đứng gần đó, chắc là sau khi làm vài động tác sơ cứu.


- Ồ, cô bé tỉnh rồi à!
Du Du vội vàng bật dậy khi thấy Thiên Tứ dòm sát vào mặt nó, một khoảngcách không an toàn, nhưng cũng chính sự vội vã ấy mà gây ra một tiếngđộng khiến mọi người quay phắt lại: “Cốp”, trán nó đạp mạnh vào ThiênTứ. Chị người làm và ông quản gia hoảng hồn, vội vàng tiến lại: “Trờiơi, cậu chủ có sao không ạ?”. Thật là bất công, 1 đứa con trai và mộtđứa con gái va chạm sẽ có một lực phản hồi bằng nhau, nhưng nó là congái, đương nhiên sẽ cảm thấy đau hơn, ấy vậy mà mọi người lại bu quanhcậu ấm kia. Đúng là công tử bột, nó xoa xoa cái trán đau, miệng bĩu nhẹmột cái.
- Tôi không sao cả, mọi người cứ đi làm đi, còn cô bé này để tôi lo cho.
Mọi người giải tán, cả Thiên Tư cũng quay ngắt lên phòng, không mảy mayhỏi thăm nó một câu, vẻ mặt lạnh lùng khó ưa. Người ở lại với nó, cókhuôn mặt y hệt Thiên Tư, vầng trán cao, mái tóc bồng bềnh lãng tử, vớicái khuyên tai sáng lóa. Tiến lại gần nó, xoa xoa vầng trán bị va. Nóhơi sượng sùng nên hơi rụt cổ lại, và lần đầu tiên trong ngôi nhà này,có một nụ cười ấm áp dành cho nó. Đó là của cậu chủ Thiên Tứ.


Ngày mai là buổi học đầu tiên ở trường mới, và cũng là ngày khai giảng,nó cũng đã được cung cấp sẵn đồng phục và sách giáo khoa, nói chungviệc học hành thì Du Du không mấy lo vì bà chủ đã hứa lo từ A đến Z.Tối nay cũng là tối đầu tiên nó ngủ ở một nơi xa lạ, nó bỗng thấy nhớnhà, nhớ bố mẹ, nhớ anh trai, nhớ hương thơm của những cánh đồng ở ĐumCha, dịu dành, rất nhẹ đưa nó vào trong giấc ngủ, bỏ qua một bên nhữnglo lắng đang chờ nó ở phía trước…
Nó chưa sắm cho mình chiếc đồng hồ báo thức, thế là nó hốt hoảng tỉnhdậy, chạy đi tìm chiếc đồng hồ để xem là mấy giờ, chạy khắp nơi khôngthấy, định chạy vào gian nhà chính, thì nó gặp chị lo khâu phòng khách,ở phòng kế bên vừa bước ra, nó vội vã hỏi chị:
- Chị cho em hỏi mấy giờ rồi ạ?
Chị giúp việc nhìn bộ dạng luống cuống của nó cũng phải nén cười:
- Lúc nãy ra khỏi phòng chị thấy là 6giờ.


Nó thở phào nhẹ nhõm, may mà vẫn còn sớm chán, nó cám ơn chị, rồi bấtgiác nhận ra, chị ở cạnh phòng nó cũng không đến nỗi lạnh lùng như bữađầu gặp mặt. Buổi trò chuyện ngắn ngủi nhưng chị bắt đầu có thiện cảmvới nó. Chị ấy tên là Uyển Thanh, chị còn cho nó một chiếc đồng hồ lênchuông, hóa ra việc giao tiếp cũng không đến nỗi khó khăn. Du Du lênđánh thức 2 cậu chủ, vì nó biết hôm nay cũng là ngày khai trường đốivới 2 người này. Xong xuôi, nó đi thay đồng phục của trường, một bộđồng phục cực kì cute, váy caro xanh đậm, áo trắng, có chiếc ghi lêxanh đậm bên ngoài, kèm theo chiếc nơ nhỏ xinh ngay cổ, nó trông mìnhđỡ nhà quê hơn những bộ đồ nó thường mặc, ngoại trừ mái tóc và dáng đihơi thô một tí. Nó đeo chiếc cặp mới cũng được bà chủ cấp, nó ra khỏiphòng, hớn hở với trang phục mới, nó phủi phủi bộ đồ cho phẳng ra, rồibước về phía cửa chính. Nhưng rồi nó chợt đứng lại và há hốc cái miệngnho nhỏ của mình, nó ngắm nhìn 2 nhân vật đang từ cầu thang bước xuống,là Thiên Tư và Thiên Tứ…
Khung cảnh như đang quay chậm, 2 cậu học sinh trong trang phục áotrắng, quần xanh đen, chiếc cacravat sọc xanh đậm xuất hiện dưới nhữngtia nắng đầu tiên trong ngày. Hai anh em đút tay vào túi quần, gươngmặt lạnh lùng, mái tóc chải gọn gàng, một bên chiếc bông tai sáng lóa,chậm rãi bước xuống, trông vẻ là học sinh con nhà giàu sành điệu cókhác. Hai người ra thẳng chiếc xe hơi màu đen to đùng, tài xế đang mởcửa chờ sẵn. Ngay cả cái tư thế bước vào xe của họ cũng rất…đẹp. Tài xếđóng cửa xe và chiếc xe lao về phía cái cổng cao cao, bỏ lại cái miệngvẫn há hốc tự nãy giờ của Du Du. Tự dưng nó thấy mình đứng ngây ra, hệtnhư một crazy fan đang ngắm thần tượng vậy. Nó lắc lắc cái đầu, đưamình về hiện tại, nó chợt nhớ mình phải đi bộ đến trường, và nó sắp trễrồi đây.
Du Du lao về phía cái ”miếng sắt” , cái cổng lạnh lùng không khác gìnhững người trong nhà này. Nó không biết mở như thế nào, nó loay hoay,ra sức kéo, đẩy. Thôi chết rồi, nó phải làm sao đây, ngày đầu tiên đếntrường trễ chỉ vì không biết mở cửa? Đang sắp khóc òa lên vì không biếtthế nào, thì bỗng có một bàn tay nhăn nhúm, bấm bấm vào cái hộp điện tửnằm trong góc của cánh cửa, và nó bật mở, và bàn tay đó là của ông Ô,người làm vườn cổng trước.


Nó bước ra, thấy hơi buồn buồn vì ánh mắt không thiện cảm y hệt ngàyđầu nó gặp ông Ô, rồi như có gì thúc đẩy, nó quay ngược lại trước khicánh cửa đóng lại, nó thò đầu vô: “ Cháu chào ông, chúc ông một ngàymới vui vẻ ạ!”. Nó nở một nụ cười tít mắt, dưới ánh ban mai, nó khôngbiết rằng trông nó lúc này đáng yêu như thế nào, rồi nó cảm thấy nhẹnhõm hơn, xốc cái balo quay ra. Và khi cánh cửa đã đóng lại, lão Ô mởmột nụ cười, dù khá nhỏ, nhưng trông rất đôn hậu, có lẽ đã lâu lắm rồimới có nụ cười này…
Cũng không mấy khó khăn để kiếm được ngôi trường này vì quá nổi tiếng,nó không biết vì sao nổi tiếng, nó chỉ nêu tên trường, mà những ngườichỉ đường nhìn nó đầy vẻ nghi hoặc, rồi còn lẩm bẩm: “Cô học trường đóthật sao?”, rồi kèm theo một cái liếc nó từ trên xuống dưới. Và rồi khiđến nơi, nó bàng hoàng khi nhận ra: TRƯỜNG NHẤT KIM TOYO…là một ngôitrường dành cho người quý tộc trong thành phố này.
Du Du thất thểu đi tìm phòng học của mình. Sau lễ khai giảng, nó càngthêm thất vọng, bởi sau khi nghe hàng loạt kì tích và hàng loạt sựhoành tráng của ngôi trường toàn con cháu cấp cao, thượng lưu. Nếukhông phải là con của cấp cao, hay gia cảnh cực kỳ giàu có, thì nhữngthành viên nổi trội, IQ vượt trội, đầu óc hơn người thì vẫn được chàođón tại Nhất Kim TOYO, vậy thì nó là gì trong số đó?. Nó thở dài, nhưngthôi kệ, nó phải đi tìm bảng lớp 10A2. Khuôn viên trường quá rộng, nótìm đến toát mồ hôi mà vẫn quanh quẩn ở khu khối 11 và 12. Cũng may nhàtrường giành thời gian cho học sinh ổn định lớp và giao lưu, hôm naychưa phải học, nhưng nó đã đi nửa tiếng đồng hồ. Quá mệt mỏi và thấtvọng, nó ngồi phịch xuống, thở dài, tay vịn thành cầu thang, ngẫm nghĩrằng sẽ mãi ở trong cái mê cung này , rồi nó thấy có tiếng bước chânđang bước lên cầu thang, giọng nói cất lên từ phía người đang đi:

- Bạn đang kiếm lớp à?
- À, mình đang kiếm lớp 10A2
- Vậy thì đi theo mình!
Tên con trai chưa quen biết cúi xuống kéo tay nó đứng dậy, nó vừa kịpngẩng lên, nó quá sửng sốt khi 2 khuôn mặt khá gần nhau, đủ để nó nhậnra một chàng trai quá baby cute. Mái tóc gọn gàng, đôi mắt đen láy, nằmdưới cặp mắt kính thư sinh vô cùng, làn da trắng xinh, mịn màng “ nhưda em bé”, và hơn hết vẻ thu hút của anh chàng này chính là nụ cười vớicái lúm đồng tiền xúm xính rất ư dễ thương, một nụ cười đầy ấm áp thứ 2dành cho nó sau Thiên Tứ.
Lẽo đẽo theo sau baby cute, nhìn từ đằng sau, bạn ấy cũng vẫn đẹp lạthường, hắn ta dắt Du Du ra khu nằm bên hông khu vừa lạc, và nó bắt đầuthấy xuất hiện các biển số lớp 10, nó dò dẫm tìm bảng số 10A2. “A, đâyrồi!” Nó sung sướng khi thấy lớp nó hiện ra, đang định quay sang để cảmơn chàng trai tốt bụng kia, thì nó mới chợt hốt hoảng khi thấy hắn tađã biến đâu mất lúc nào không hay. Không có đủ thời gian để mà tìmchàng trai ấy, nó phải vào lớp học để tiến hành phần tìm chỗ ngồi vàgiao lưu bạn bè cùng lớp.


Những ánh mắt nhìn nó như dò hỏi:” Không biết cô ta là con gái của tậpđoàn nào nhỉ?”. Bất giác, nó nhìn tổng quát, thấy nữ sinh này quả thậtrất xinh đẹp, người thì khuôn mặt thanh tú, người thì vóc dáng cựcchuẩn, bọn họ đều trang điểm lộng lẫy và sắc nét như những diễn viênđiện ảnh. Con trai thì cũng toàn những công tử nhà giàu rất lãng tử,kiểu tóc cũng bồng bềnh, nhưng có vẻ Thiên Tư và Thiên Tứ vẫn hơn hẳnbọn con trai lớp này về cái độ đẹp trai. Nó không biết sẽ ngồi vào chỗnào, nơi mà những ánh mắt đều có vẻ ngạo mạn, và rồi nó nhìn thấy mộtcô bạn đang ngồi gần phía cuối lớp có vẻ giản dị, rụt rè, bên cạnh cómột chỗ trống, nó mạnh dạn tiến lại gần:
- Mình ngồi chỗ này được không?
- Đương nhiên là được rồi! Cô bạn mới ngẩng mặt lên nhìn nó, một cô bạnkhông trang điểm, không quá đẹp lộng lẫy, nhưng nét mặt vô cùng dễthương và có thiện cảm.
- Mình tên là Ling Du Du.
- Mình là Zida Đông Nghi.


Buổi trò chuyện vô cùng thú vị, nó thấy rất thích nói chuyện với ĐôngNghi, một phần vì cô bạn cũng không mấy đề cập đến gia cảnh, điều mà nóđang tránh né trong cái lớp học này. Đông Nghi cũng không hề khoekhoang hay tỏ ra là mình sành điệu gì cả. Nó giới thiệu với Đông Nghilà mới từ xa chuyển tới đây nên không biết gì nhiều về trường này, ĐôngNghi sẵn lòng kể cho nó nghe rất nhiều truyền thống của trường. NhấtKim TOYO là một trường nổi tiếng vì là một ngôi trường quý tộc, vàthành tích học tập đáng nể. Mức độ giàu có được xếp giảm dần theo thứtự lớp, và đương nhiên các quý tộc bậc nhất thành phố sẽ được xếp vàoA1. Du Du chợt há hốc miệng, chứng tỏ để vào cái A2 này cũng toàn lànhững bậc thượng lưu rất giàu có, và Đông Nghi chắc cũng là con cháucủa một quan chức nào đó. Còn về phần nó, nếu xếp thực lực tài chínhcủa gia đình thì có lẽ sẽ được xếp vào lớp A2000…Trong lớp mọi ngườivẫn đang trò chuyện rôm rả, mà nó biết chắc là những cô cậu bạn nàyđang nói về hãng xe mới nhất, trang sức mới nhất hay đại loại là côngviệc của gia đình. Buổi giao lưu vừa dứt bởi tiếng chuông, bỗng Du Duthấy có một tốp nữ sinh từ đâu kéo tới tấp nập ở lớp nó, rồi ùa vàochen lấn để được “diện kiến” vài gương mặt, mà nó cho rằng khá đẹp traiở lớp này. Du Du thấy vô cùng ngạc nhiên, và nhìn những cô gái khả áiđang tụ tập bao quanh những chàng trai lớp mình.
- Cậu ngạc nhiên lắm hả, vì A2 tụi mình cũng thuộc dạng giàu có đứngthứ 2 trong trường này, bởi vậy các chàng trai nào mà đẹp một chút cũnglà tầm ngắm của các tiểu thư trong trường này. Nhưng như vậy vẫn chưalà gì, để tớ dẫn cậu sang A1, để xem mức độ fan hâm mộ của những chàngtrai hotboy giàu nhất thành phố này.


Vừa thu xếp đồ đạc vào cặp, nó tò mò theo Đông Nghi đi sang lớp A1,Đông Nghi vừa kể cho nó nghe về “truyền thống hotboy, hotgirl” củatrường. Quả thật A1 giờ đang đông nghẹt các nữ sinh lớp khác đang buquanh, hò hét, có khi còn có cả các chị khối 11 và 12 nữa. Bọn họ nhốnnháo chen lấn, rồi la thật to khi gặp hotboy, y hệt như đang gặp diễnviên thần tượng vậy, thật chẳng ra thể thống nào, mặc dù họ cũng lànhững tiểu thư con nhà giàu có. Du Du thấy cả một đám con gái lớp nóđang cố chen vào đấy.
Đang mải chăm chú nhìn đống tạp nham này, không thể chen vào được, chỉ có thể đứng từ xa, nhìn theo hướng chỉ ca Đông Nghi.
- Kia là 2 hotboy sinh đôi nổi tiếng nhất trường Thiên Tư và Thiên Tứ.
Nó há hốc mồm không tin vào những gì trước mắt, hóa ra hai người họbằng tuổi nó, học cùng trường, và đặc biệt cả 2 đều là hotboy nổi tiếngnhất nữa chứ. Trong đầu nó chẳng nổi lên tí nào hâm mộ, mà ngược lạicòn oán trách là tại sao cùng trường mà không cho nó đi học ké, làmsáng nay nó suýt trễ buổi lễ khai giảng. Nhưng phải công nhận 2 anh emhọ điển trai thật, điều mà Du Du thấy bây giờ vẫn là 2 cặp mắt vô cùnglạnh lùng, không mảy may một nụ cười, mặc cho vô số nữ sinh vô cùngxinh xắn đang bu quanh lấy họ.


Đông Nghi nói tiếp:
- Những người học lớp này đều nổi tiếng trước khi vào trường, lai lịchcủa họ đều được toàn trường biết hết, bởi vì những người họ sống ở khubiệt thự Itê.
- Itê?
- Phải, Itê là khu biệt thự nổi tiếng cả nước vì mức độ giàu có, và mứcđộ đẹp trai và đẹp gái của các hoàng tử, công chúa sống trong đó. Nhữngai ở Itê sắp sửa bước sang cấp 3, đều sẽ nổi tiếng trước khi vào trường.
- Vậy còn ai ở khu đó trong lớp này nữa không?
- Năm nay có đến 6 nhân vật ở Itê vào trường. Người nổi tiếng tiếp theo là: Kasumi Đại Bảo.
Nhìn theo hướng chỉ của Đông Nghi, một lần nữa Du Du lại há hốc mồm.Đại Bảo chính là anh chàng baby cute giúp nó tìm lớp lúc nãy. Khác vớiThiên Tư và Thiên Tứ, anh chàng này có nụ cười rất “rộng lượng”, bằngchứng là các cô gái đang muốn chụp hình chung với chàng thì hắn cườirất tươi, cử chỉ thân mật, gần gũi, chính vì thế mà lượng fan cũng kháđông đang bao quanh, có người xin chữ kí, có người chụp hình. Nó nghĩđến nụ cười mà Đại Bảo dành cho nó ở cầu thang, chợt có thoáng buồn, vìnụ cười đó có lẽ bất cứ ai cũng sẽ nhận được. Một chàng trai dễ thươngvà dịu dàng.

- Kia là hotboy Kazu Đốc Long!
Một chút bất ngờ bởi một hotboy có khuôn mặt rất “băng giá”, dùng từnày, vì nó còn lạnh lùng hơn cả Thiên Tư và Thiên Tứ nữa, một vẻ lạnhlùng tuyệt đối, tối sầm lại rất khó chịu. Ánh mắt ấy đượm lên một luồngkhí lạnh cả tóc gáy, có lẽ vì thế mà đây là hotboy duy nhất không cóngười bu quanh. Du Du thấy thỉnh thoảng có vài cô gái cũng đến làmquen, nhưng Đốc Long không mảy may hé lấy một câu, với lại với khuônmặt “sát khí” ấy, chẳng ai dám đến gần. Đốc Long cũng chỉ có thể nóimột câu là khá điển trai, thân hình to cao không thua kém gì Thiên Tư,Thiên Tứ, mái tóc đinh “đầu gấu”, không hề theo gu hoạt hình như mấychàng hoàng tử ở lớp Du Du. Các cơ mặt của Đốc Long hình như đang bịđóng băng lại, nên nó không hề nhúc nhích, làm cho khuôn mặt ấy cứ mỗimột trạng thái. Bỗng Đốc Long phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, phía Du Duvà Đông Nghi đang đứng, và bắt gặp sự quan sát của Du Du. Du Du cảmthấy rối bời và luống cuống, cái tia laze đáng sợ ấy đang chỉa thẳngvào nó, mà không hề có ý định lệch sang nơi khác. Nếu bây giờ nó hoảngsợ và nhìn đi chỗ khác thì xem ra nó cũng thuộc những crazy fan, ĐốcLong sẽ khinh thường cho xem. Thôi thì chơi trò “nhìn nhau không chớpmắt”, xem ai phải ngoảnh đi chỗ khác trước thì sẽ là người thua cuộc.Nghĩ vậy, nó nhìn chằm chằm vào Đốc Long, không phải cái nhìn của sựhâm mộ hay “thèm thuồng” mà là cái nhìn đầy thách thức. 4 mắt chạm nhauở cự ly khoảng 6, 7 mét không lay động, rất lâu. Bất chợt có một ngườibạn đến gần và kêu Đốc Long, làm anh ta phải quay sang. Và thế là gameover! Nó cười lên sung sướng, đưa nắm đấm vào không khí, và la lên:Yeah!, cái cười của người thắng cuộc, của một cuộc chơi mà chỉ có nómới biết luật. Trong khoảnh khắc nó đang cười ha hả và không để ý đếnanh ta nữa, các cơ mặt của Đốc Long lúc này đang có sự thay đổi rõ rệt,anh ta nhìn Du Du, chau mày lại và sau đó dường như có một nụ cười thìphải, cũng không rõ nữa, vì không ai thấy cả…


- Nhìn vậy thôi chứ Đốc Long có hẳn một lượng fan rất lớn, nhưng vìbiết tính cậu ta không ưa kiểu bám theo nhặng xị, nên các fan chỉ lẳnglặng lập ra hẳn cả trang web, ca tụng sự lạnh lùng, hắc ám của cậu tađó! Đông Nghi giải thích.
Người tiếp theo là ******* Nami Ánh Linh, một nữ sinh nhìn rất đặcbiệt. Không mang hình tượng một tiểu thư nhu mì, Ánh Linh có mái tóchớt ngắn rất cá tính, khuôn mặt sáng và xinh tươi, đôi mắt Ánh Linhtrông rất lém lỉnh, một đôi mắt biết cười. Cũng có khá nhiều bạn traiđang bu quanh Ánh Linh để làm quen, một số bạn nữ cũng lại gần vì muốnkết bạn với một cô bạn rất đặc biệt này. Nó đang nghe Đông Nghi tả vềnhững con người sẽ nổi đình nổi đám trong trường Nhất Kim năm nay. 2đứa mải mê nói chuyện, nên không thể nào nhận ra từ phía trong lớp10A1, có những ánh mắt nhìn nhau không bình thường, đặc biệt phải kểđến là ánh mắt của Đốc Long dành cho Thiên Tư, và ánh mắt của Ánh Linhdành cho Thiên Tứ. Một lớp học mà e rằng đầy rẫy những chuyện chẳnglành sắp xảy ra, và sẽ liên quan nhiều đến Du Du.
- Còn một nhân vật nữa cũng đến từ Itê, nhưng không hiểu sao người bạnnày rất bí ẩn, chưa ai biết tên hay gia thế, không biết cả là nam haynữ, mà đặc biệt là lại không học ở A1, có nguồn tin cho rằng nhân vậtnày đang ẩn nấp trong các lớp còn lại, và mọi người đang ráo riết sănlùng profile của nhân vật VIP này, nghe đâu chỉ mới chuyển đến ở Itê.
Du Du nghe Đông Nghi nói mà người nó túa mồ hôi và rùng mình, nhân vậtđược nhắc đến, chính là nó, một đứa nhà quê, tên Ling Du Du.
Về Đầu Trang Go down
Lyd
Moderator
Moderator
Lyd

Posts : 136
Points : 99203
Reputation : 4
Join date : 07/10/2010
Age : 28
Đến từ : VN

NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO   NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Icon_minitime15/12/2010, 19:52

mong bà kon ủng hộ! NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO 515179
Về Đầu Trang Go down
Admin
Admin
Admin
Admin

Posts : 1132
Points : 108302
Reputation : 26
Join date : 03/10/2010
Age : 28
Đến từ : 1600 Pennsylvania Avenue NW in Washington, D.C

NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO   NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Icon_minitime15/12/2010, 19:57

gud, ppost tiếp đi
Về Đầu Trang Go down
https://10a1-thth4ever.forumvi.com
Lyd
Moderator
Moderator
Lyd

Posts : 136
Points : 99203
Reputation : 4
Join date : 07/10/2010
Age : 28
Đến từ : VN

NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO   NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Icon_minitime17/12/2010, 18:16

CHƯƠNG 3: GHÉT RA MẶT!


Du Du rảo bước về nhà, nó vừa tiếp xúc với một ngôi
trường hoàn toàn mới, nơi toàn đại gia và quý tộc. Lại còn cái “truyền
thống” hotboy, ******* làm nháo nhạo cả lên, bây giờ nó còn mang cả một
gánh nặng, vì nếu lỡ ai đó biết nó đến từ Itê… Ôi, một ngày mệt mỏi,
nhưng cũng vui, vì bù lại, ít ra nó có một người bạn, là Đông Nghi, đầy
thân thiện và không hề kiêu ngạo, không chê nó xấu hay không quá tò mò
về gia đình nó. Nó vào phòng thay đồng phục và bắt đầu bữa trưa tại
phòng ăn dành cho nhân viên INNO Gia.
Phòng sinh hoạt cho người làm nằm phía sau, đây là dịp Du Du được hội
ngộ hầu hết các nhân viên trong nhà. Hôm qua khi mới đến, Du Du chỉ ăn
qua loa phần bánh mà mình còn, chứ chưa có dịp xuống phòng nhân viên.
Có khoảng 10 người đang ở trong đó. Khi nó bước vào chẳng ai nói gì cả,
không khí khá ngột ngạt, trông ai cũng tất bật chuẩn bị bữa trưa, kể cả
chị Uyển Thanh. Du Du quyết định phá tan bầu không khí này:
- Dạ, xin chào mọi người, cháu là nhân viên mới, tên là Du Du ạ!

Lúc này mọi người mới chịu ngẩng lên, nhưng lại nhanh chóng trở về công
việc của mình, không ai mảy may trả lời nó một câu. Nhưng Du Du vẫn
kiên nhẫn, nở nụ cười rất tươi:
- Mong mọi người chỉ bảo thêm ạ!
Nó quyết tìm cho bằng được một ánh mắt đứng về phía nó, nhưng dường như
không có gì ngoài sự im lặng, rồi bỗng chợt có tiếng nói vang lên:
- Mọi người sao vậy, mau giới thiệu về mình cho cô bé đi chứ, còn cháu, mau ngồi vào chỗ đi, ta sẽ đi lấy phần ăn cho cháu!
Du Du thầm cảm ơn “ân nhân” vừa nãy, và trong lòng hớn hở vô cùng. Thì
ra đó là bà bếp trưởng Khaly, bà là đầu bếp ở nhà này, nấu ăn cho cả bà
chủ, 2 cậu chủ và nhân viên, có một chị phụ bếp giúp bà. Bà Khaly không
cười nói với nó, nhưng ánh mắt thì vô cùng trìu mến. Buổi ăn trưa , mọi
người giới thiệu tên chỉ khi nó hỏi tới, và nó là người nhỏ tuổi nhất.
Có khi chính những người trong này cũng không biết hết tên tuổi nhau,
vì họ chẳng thấy mở miệng bao giờ, tất cả chỉ im lặng. Vẫn chưa nói gì
nhìu với mọi người, nhưng nó tin rằng nó sẽ dần dần làm cho không khí
nhà ăn gần gũi hơn, và có một kế hoạch hẳn hỏi, khi nó nhìn thấy ánh
mắt trìu mến mà ông Ô giành cho bà Khaly.

Nghỉ ngơi xong, Du Du bắt đầu công việc của mình, dọn dẹp tầng trên. Du
Du làm rất kĩ càng, dọn sạch sẽ hành lang, lau từng chiếc lọ, từng bức
tranh. Phần nặng nhọc nhất chính là đến dọn dẹp 2 căn phòng u ám kia.
Nó gõ cửa phòng Thiên Tư, giọng nói run run:
- Tôi vào dọn dẹp phòng ạ!
Không trả lời, nó kiên nhẫn gọi thêm vài lần nữa. Nhưng sức chịu đựng
của con người có giới hạn, nhất là đối với đứa cứng đầu như nó. Nếu có
một cái kéo trong tay, nó tưởng tượng sẽ cắt nát tên này ra, cắt sạch
sẽ quần áo, mái tóc lãng tử của hắn.
- Cậu không mở cửa thì tôi sẽ xông vào đó!
Chờ thêm một chút mà vẫn không động tĩnh gì, Du Du lùi lại vài ba bước
để lấy đà xông vào cánh cửa kia. Trong khoảnh khắc mà toàn thân nó sẽ
chạm vào cánh cửa bằng một lực khá mạnh để đạp đổ tấm gỗ ấy, thì mọi
chuyện lại không phải như vậy. Nó đang rơi vào không trung, hố đà và
lao vào…lòng của một thân hình to cao của một tên con trai, vì đúng lúc
ấy, không sớm hơn, không trễ hơn, tên đáng ghét kia lại ra mở cửa đúng
lúc ghê!

Rầm! Cả 2 ngã nhào xuống sàn trong phòng Thiên Tư. Cũng may mà không ai
chứng kiến cái tình huống khó coi này, nó nằm đè lên trên mình hắn ta,
mặt lại gần mặt nữa chứ, nó đang không biết giải quyết thế nào. Nhưng
khoảng im lặng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tên con trai “không có lòng
người” kia. Hắn hất mạnh Du Du sang một bên một cách thô bạo, không cần
biết đó là một đứa con gái, đẩy y hệt như một trái bóng, làm Du Du lại
thêm một cú ngã đau đớn, ê hết cả mông và vai. Hắn hậm hực, đứng dậy
phủi phủi tay chân, quần áo, không thèm chìa tay ra đỡ Du Du dậy như
những đứa con trai khác thường làm, lại còn lớn tiếng:
- Cô làm cái quái gì vậy?
Du Du ấm ức không chịu nổi, muốn khóc òa lên, nhưng nó phải cứng rắn để đối đầu với tên kia. Nó khó khăn đứng dậy:
- Tôi vào dọn phòng mà cậu không mở cửa, sợ cậu bị gì tôi phải xông vào!


Lý do quá chính đáng, làm cho hắn ta không thể nói gì hơn.
- Bây giờ cậu có đồ gì cần giặt đưa tôi để đem xuống phòng giặt!
Trong giây lát, hình như trong đầu Thiên Tư vừa nghĩ ra trò gì đó thú
vị lắm, hắn cười nhếch mép một cái, ánh mắt đầy gian xảo. Thiên Tư bắt
đầu cởi nút cái áo sơ mi trắng đồng phục đang mặc trên mình, từng nút
một trong sự ngỡ ngàng của Du Du. Một tình huống nguy hiểm, nó há hốc
mồm, bước lùi lại từ từ. Đến khi cái áo được tháo nút xong, Thiên Tư
cởi hẳn ra, để lộ cái thân trần phía trên đầy lực lưỡng, rồi tiến về
phía nó, ánh mắt đầy ẩn ý. Mặt nó đang nóng bừng lên vì sợ, nó giơ tay
thủ võ, toàn thân run rẩy:
- Anh đứng lại, anh tính làm gì đó, tôi la lên bây giờ!

Nhưng Thiên Tư vẫn không ngừng lại, tiến về phía nó trong tư thế cởi
trần. Đến khi không thể lùi được nữa, nó bị dồn vào chân tường, nó nhắm
chặt mắt lại, chuẩn bị một cú hét thật to, thì bất ngờ bị 1 cái áo đập
vào mặt.
- Chẳng phải cô bảo có đồ gì cần giặt đưa cho cô là gì? Tôi muốn giặt cái áo này!
Hiểu ra vấn đề, nó đứng ngẩn tò te. Tên này đang cố tình trêu chọc, nó
biết hắn ta đang cười đắc chí lắm, Du Du sôi sục một sự phẫn nộ tột
cùng.
- À, còn cái này nữa, cũng phải giặt chứ!
Nói rồi, Thiên Tư nắm vào cái cạp quần đang mặc và từ từ tháo thắt
lưng. Du Du biết ý định đây là một màn chơi khăm thứ 2, nên quyết định
cứng đầu đứng nhìn, không tỏ vẻ gì mắc cỡ hay hoảng sợ, để xem tên này
có dám cởi quần ra trước mặt nó hay không, nếu bây giờ mà la hét và bỏ
chạy là rơi vào bẫy của hắn ngay. Hứ, như vậy mà cũng là hotboy sao,
mấy cô gái kia chỉ bị dụ dỗ bởi vẻ bề ngoài, không biết được bộ mặt đểu
cáng, xảo trá của tên này. Thiên Tư đã tháo xong dây lưng, hắn đang
tháo nút quần, kéo dây kéo, và nắm cạp quần…kéo xuống..
- Á…á.. Tiếng la thất thanh của Du Du, nó không thể nào chịu nổi nữa,
tên Thiên Tư này không biết xấu hổ là gì, mà cứ thoải mái tụt quần ra
trước mặt con gái như vậy. Nó áp hai tay che mặt, mắt nhắm tịt và bỏ
chạy ra phía cửa. Nhưng thật là xui xẻo, cũng vì nhắm tịt mắt khi chạy
ra cửa, không định hướng chính xác, nên toàn thân nó lại va vào tường,
“cái trán vô tội” của nó là đau nhất, nhưng nó không thể dừng lại được,
phải chạy, chạy thật xa cái nơi khủng khiếp đang chứa một tên biến thái
như thế này.


Cánh cửa vừa đóng lại, tên con trai trong phòng chứng kiến cái cảnh có
một không hai này, không thể nào mà nín cười nổi. Hắn bước ra khỏi cái
quần vừa cởi, nhảy phốc lên giường, mình vẫn mặc chiếc quần sooc hàng
hiệu, mục đích của hắn đã đạt, hắn cười sảng khoái vô cùng.
- Đúng là đồ nhà quê!
Rồi lại ôm bụng cười, nụ cười mà có lẽ đã từ lâu rồi mọi người không được thấy…

Du Du lầm lũi bước về phía phòng Thiên Tứ, với mình mẩy đau nhói, hết
cái lưng, cái vai, bây giờ là cái trán. Nó căm ghét tên Thiên Tư này
đến tận xương tủy, miệng không ngừng nguyền rủa và câu: “Hãy đợi đấy!”.
Chỉnh đốn lại trang phục, nó gõ cửa phòng Thiên Tứ:
- Tôi đến dọn phòng ạ!
Đúng là khác hẳn so với bên kia, cánh cửa bật mở mà không cần chờ đợi lâu. Nhưng không như nó mong đợi, mặt Thiên Tứ lạnh lùng:
- À, cô bé cứ dọn dẹp, đừng làm phiền bàn học của tôi là được!
Mặc dù bằng tuổi, nhưng nó rất thích Thiên Tứ gọi là cô bé. Nó lau
chùi, dọn dẹp phòng, Thiên Tứ vẫn mải mê bài vở ở bàn. Quả là chăm học
thật, nó lại càng ngưỡng mộ Thiên Tứ hơn. Nó dừng tay lại, ngắm nhìn
Thiên Tứ theo góc 90 độ. Nhìn ngang thấy cái mũi Thiên Tứ rất thanh tú,
mái tóc bồng bềnh che một bên trán, làm mập mờ chiếc bông tai lấp lánh,
nhìn như một chàng hoàng tử vậy, quả thật rất thu hút, nó nhìn Thiên Tứ
trìu mến, và thầm ước gì cậu ta sẽ lại mỉm cười với nó như ngày đầu
tiên, chứ không phải vẻ mặt lạnh lùng như ở trường, một con người khác
hẳn. Sự “chiêm ngưỡng nhan sắc” của nó bị cắt ngang bởi một giọng nói
vô duyên, của một tên đáng ghét:
- Anh Hai đang làm gì vậy?
- Anh đang xem trước vài môn học, ngày mai bắt đầu rồi.
- Anh đúng là chăm chỉ thật, thành tích càng cao thì em lại càng bị bà bà so sánh và la rầy.

“Bà bà?” Trong đầu Du Du đang nghĩ tới một nhân vật mới tinh, cách xưng
hô này cho thấy rằng “bà bà” rất gần gũi với 2 anh em họ, và biết đâu,
“bà bà” sẽ là một người rất hiền hậu và thân thiện và nó có thể xem như
là bà của mình?
Du Du tiếp tục công việc dọn dẹp của mình, hai anh em cũng nói chuyện
như không có sự có mặt của nó, nhưng giây phút yên bình đó không được
bao lâu thì nó lại bị kéo vào, cũng bởi cái tên vô duyên kia:
- A, hình như đồ nhà quê cũng học trường mình thì phải?
Hai cặp mắt đổ dồn về Du Du, mặc dù rất ghét 3 từ “đồ nhà quê” nhưng nó
không thể làm gì được, đành phớt lờ cho qua, nó ấp úng trả lời:
- À, đúng rồi, mình học cùng trường với 2 cậu, lớp A2, chúng mình bằng tuổi.
Du Du đã thay đổi cách xưng hô từ “cậu chủ, tôi” sang “mình, cậu” mà không biết.
- Vậy ngày mai đi chung nhé, cô bé khỏi phải đi bộ.
- Em không đi chung với Đồ Nhà Quê đâu!

Sự nhiệt tình của Thiên Tứ làm nó sung sướng bao nhiêu thì nó lại càng
căm ghét cái sự khinh biệt của tên Thiên Tư bấy nhiêu, và chợt nhớ ra
một sự việc buộc nó buộc phải từ chối:
- Đúng vậy, mình không thể đi với 2 cậu được, mọi người sẽ phát hiện ra mình ở Itê.
- À, hóa ra nhân vật thứ 6 mà mọi người tìm kiếm lại chính là Đồ Nhà Quê. Thú vị thật! Thiên Tư tiếp tục gây sự.
- Mình mong 2 cậu giữ bí mật cho mình, mình không muốn cả trường đồn ầm lên, mình chỉ muốn được học yên ổn thôi!
- “Được, tụi mình sẽ giữ bí mật!”. Nói rồi Thiên Tứ nở một nụ cười, một
nụ cười mà dường như chỉ thấy dành riêng cho nó. Quả thật 2 người họ
giống nhau không phân biệt được, Du Du chỉ nhận ra Thiên Tứ bởi cái
biểu hiện trìu mến này thôi. À, mà còn cách xưng hô nữa, một là “cô
bé”, một là “Đồ Nhà Quê”, chứ lúc cả 2 làm mặt lạnh thì bó tay!

Thiên Tư đứng dậy:
- “Này, Đồ Nhà Quê nhớ qua phòng tôi dọn dẹp, quần áo cần giặt tôi để
gần ngay cửa đó!” Rồi hắn lạnh lùng bước ra ngoài. Nhưng nếu hắn đi
luôn thì sự việc cũng chẳng sẽ có gì, đằng này, hắn còn buông lại một
câu mà Du Du không thể thở nồi:
- À, anh Hai, lúc nãy mới vào phòng, em bắt gặp Đồ Nhà Quê đang ngắm anh không chớp mắt đó!
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO   NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 

NGÔI NHÀ CÓ CÁI CỔNG CAO CAO

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

+
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Học tập :: Truyện đọc-
Chuyển đến 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất